Nốc say rùi hấp diêm em thư ký nóng bỏng, vẫn không dám tiến tới gần Vô Kỵ. Nàng vừa khóc hu hu vừa la lớn lên: – Trương công tử… tại sao… trời… tại sao… công tử đau đớn như vậy… công tử ôi… Sau một lúc vật vã, giằng co, Chuốc rượu rùi hấp diêm em thư ký dễ thương rên xiết, người Vô Kỵ bây giờ co rúm lại, giật lên bần bật từng lúc như lên cơn động kinh. Chàng nghiến chặt răng lại, gầm gừ, cố gặn lên từng tiếng: – A… a… hừm… hừm… Tiểu… Hừ… hừ… Ðừng… Ðừng… hừ… hừ… Rồi chàng lại co giật, giãy lên đành đạch trên mặt đất, mắt trợn lên trắng dã, hơi thở khò khè. Cơn hành hạ cứ tiếp diễn